Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

phòng trọ bừa bộn.

phòng trọ của kẻ cô đơn thật buồn quá.

đây là mặt bằng công trình.

và một góc nhỏ vội vàng.


một chút riêng tư.





thật là cô đơn.





Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

những bài thơ một thưở.


một thưở mà ngay cả tình yêu cũng ngây ngô. 


I.
CÓ MỘT CÔ GÁI ĐẸP
CŨNG NHƯ BAO CÔ GÁI KHÁC
NHƯNG VỚI TÔI CÔ ẤY LÀ CẢ MỘT BÀI CA
KHÔNG TRỘN LẪN
LÀ CHÚ CHIM SẺ
DỊU DÀNG RÍU RÍT NỤ HÔN
ĐÔI MÔI,BỜ MI ÁNH SÁNG
LÀ NGƯỜI YÊU TÔI MÀ CHẲNG HIỂU TÔI,NẮNG CHÁY NGẬP HỒN

CÔ GÁI THÍCH NGẮM NHÌN NHỮNG VÌ SAO
MÀ TỪ ĐÓ TÔI CỨ NGỠ
MẮT CỦA CÔ LÀ HAI VẦNG TINH TÚ.

II.
SÁNG NAY KHI MẶT TRỜI LÀM MỘT CUỘC TUẦN DU THƯỜNG NHẬT
VÀ PHỦ LÊN CỎ LÁ MỘT LỚP ÁNH SÁNG BẠC
MÀU SẮC VÔ HÌNH
TÔI CẦM LẤY THANH ÂM TIẾNG ĐÀN
BƯỚC TỚI CỎ LẠ VƯỜN EM
EM, CÔ GÁI KHÔNG QUEN
NỤ CƯỜI SỎI ĐÁ
MÀ XÂY NÊN BAO HÌNH ẢNH BỀN LÂU
EM!
MAU MAU
CHO TÔI NÓI NHÉ
TÔI KHẼ KÉO MƯA VỀ NHẸ NHẸ
RẢI MƯA LÊN TRÊN XANH THẲM VƯỜN EM
ĐỂ RỒI NHÌN TRÊN LỐI MÒN RẤT QUEN
HOA KHÔNG TÊN CŨNG ĐUA NHAU TRANH NỞ

TÔI SẼ VÌ EM LÀM MỘT KẺ NÔNG PHU
GÒ LƯNG TRÊN MÃNH VƯỜN EM MÀ NHẶT SỎI ĐÁ
CHỈ CÒN EM LÀ ĐẤT NÂU MÀU MỠ
VỚI NẮNG VÀNG VÀ TIA BẠC RỰC RỠ

III.
ĐẤT QUẢNG THẬT LÀ RỘNG
TÔI ĐÃ CÙNG EM TỚI BAO NƠI
GIA NINH CÁT BAY EM SAY BÔNG HOA TÍM
NHẬT LỆ BIỂN CHIỀU EM THƯƠNG SÓNG CÔ ĐƠN
NHÌN EM THẬT GẦN
KỀ SÁT MŨI EM
NGỬI MÙI HƯƠNG NGÂU
NHÌN EM THẬT XA
MỘT GANG TAY ; DÀI HƠN LÒNG GHEN TUÔNG
MÀ SAO TÔI KHÔNG THẤY
EM TÔI
Ồ! KHÔNG EM VẪN ĐỨNG ĐẤY THÔI
DÁNG QUẢNG CHE NÓN
EM ĐI RỒI !

TÓC DÀI

                        (-Tặng Đặng Thị Ngọc Sương -)

NGÀY NÀO CÔ GÁI CÒN TÓC NGẮN
SAM TÓC NẮNG CHÁY VÀNG
MÀ GIỜ NAY ĐÃ KHÁC
ĐÃ MƯỚT MÀ NHƯ CHỒI BIẾC XUÂN SANG

LÀN ẤY THƠM THO NHỈ ?
NHƯ SUỐI TRONG MÁT MỀM .
VÊ NHẸ NHÀNG TÔI THẤY
LÒNG MÌNH CŨNG ÊM ÊM

MÀI TÓC LÀ NÚI ĐỒI XANH BIẾC
HOA NỞ ĐẦY RỤNG XẠC XÀO
TÔI BƯỚC ĐI QUA NGHE LẠO XẠO
MÀ GIÓ LÒNG MÌNH CŨNG ĐÃ THỔI LAO XAO

NGÀY NÀO CÔ GÁI CÒN TÓC NGẮN
MÀ NAY ĐÃ KHÁC …SAO ĐÂY


V.
EM ƠI NGHE CHĂNG CƠN GIÓ LÒNG
CỦA CHÀNG TRAI MỚI LỚN ĐANG YÊU
TÔI KHÔNG BIẾT, CÓ LẼ LÀ VỤNG DẠI
NHƯNG AI DÁM NÓI RẰNG NÓ LẠI DỄ TAN TIÊU

CÓ NHỮNG ĐÊM CHÀNG TRAI THAO THỨC
CÂU THƠ TRẢI VẦN BÊN BÀI TOÁN CHƯA XONG
CẬU BÉ LỚN ẤY BÂY GIỜ NGHĨ GÌ NHỈ ?
HAY NHỚ NÀNG CÓ ĐÔI MẮT TRONG TRONG

SÁNG MAI GẶP LẠI CÔ BÉ ẤY
GẦN MẶT SAO CÁCH LÒNG
CHÀNG TRAI ƠI CỐ LÊN VÀ HÃY NÓI
THẬT LÒNG MÌNH , NHỚ ĐẤY , ĐỪNG KHÔNG

               SÓNG VÀ EM
Ơ ! SÓNG ƠI EM ĐẾN TỪ ĐÂU
MÀ TÓC EM BẠC MÀU
MÀ LÒNG EM MÊNH MANG
YÊU THƯƠNG NHỮNG CON TÀU
NGỒI BÊN EM VÀ EM
EM ỒN ÀO LỜI KỂ
EM DỊU NHẸ KỀ VAI
SÓNG HÔN LÊN BỜ MÔI
BÃI CÁT DÀI LẶNG LẼ
EM HÔN LÊN MÔI ANH
EM ƠI ĐỪNG CÓ KHẼ
NẮM LẤY TAY ANH EM
TA DẠO BÃI CÁT VÀNG
NHƯ LẶNG LẼ MƠ MÀNG
YÊU EM NHIỀU HƠN CÁT

SÓNG CÓ KHI DÀO DẠT
KHI ÂN ÁI MƠ MÀNG
AI YÊU MÀ CHẲNG VẬY
HẠNH PHÚC VÀ HỜN GHEN

ĐÊM NAY NGỒI BÊN NHAU
ĐỐT LỮA BÃI CÁT VÀNG
EM ỒN ÀO LỜI KỂ
EM DỊU NHẸ KỀ VAI

            SAI LẦM
TẠO HÓA ĐÃ SAI LẦM
KHI LÀM RA HAI TA
NHƯ MỘT TRÒ TRỚ TRÊU

TRONG TRÒ CHƠI XÚC XẮC CỦA TRỜI
CHÚNG SINH RA VÀ LÀM MỘT CẶP
NHƯ HAI CHIẾC DÉP KHÁC ĐÔI
NHỮNG ĐÔI GĂNG TAY LỆCH CHIẾC
ANH ĐÃ TỪNG YÊU
YÊU EM CUỒNG NHIỆT , ĐỐT CHÁY .
ANH KHÔNG THỂ LÀ ĐÈN XANH ĐÈN ĐỎ
ĐỨNG VÔ TRI VÀ CỨ THEO CHU KÌ LẠI ĐỔI MÀU
ANH THÀ LÀ MỘT PHÚT BỒNG BỘT RỒI VỤT TẮT CÒN HƠN LÀ…CHÁY
ÂM Ỉ SUỐT ĐỜ
TRÁI TIM ANH KHÔNG PHẢI VÀ KHÔNG THỂ LÀ MỘT CHIẾC CÂN, ĐỂ CÂN XEM TÌNH YÊU KIA CỦA EM DÀNH CHO EM LỚN ĐẾN CỞ NÀO ; THÀ MỘT PHÚT NHẸ BẨNG CÒN HƠN LÀ ĐEM EM RA CÂN XÉT . ANH THÀ XEM MÌNH RẺ TỰA MỘT XU HƠN LÀ KHI MUA NHẪN TẶNG EM MÀ CÂN NHẮC ĐƯỢC HƠN .
LÒNG CỦA ANH  NHƯ NHỮNG CON TÀU CHỞ KHÁCH MÀ MỌI CÁNH CỬA MỞ TOANG CHO GIÓ TRỜI VÀ GIÓ TÌNH LỌT VÀO LỒNG LỘNG ; MÀ TRONG ĐÓ MỖI TOA TÀU ĐỀU CHỨA MỘT KĨ VẬT CỦA HAI TA. NHỮNG THƯỢNG KHÁCH ĐƯỢC MỜI TRONG ĐÓ LÀ NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHỨNG KIẾN TÌNH YÊU CỦA TA VÀ CẦU MONG CHO TA HẠNH PHÚC. LẠY TRỜI , LỜI CHÚC CÓ  CHÚA CHỨNG GIÁM.
CÒN NHỚ KHÔNG EM DẤU CHÂN HÔM XƯA, KHI TA VỪA QUEN THÌ EM ĐÃ KHÓC VÀ MƯA THÌ LÃ CHẴ ĐẦY. NGÀY EM KHÓC LÊN MƯA.
DẤU CHÂN THÌ IN CHÓC LÁT CÒN DẤU YÊU THÌ IN MUÔN ĐỚI . TA CHẤT LẠI ĐỐT LỬA THÀNH TRO NÉM LÊN TRỜI .
VÀ NHƯ NHỮNG CHIẾC DÉP KHÁC ĐÔI
NHỮNG ĐÔI GĂNG TAY LỆCH CHIẾC
TA VẪN BÊN NHAU MÀ GIỐNG NHƯ
HAI BIỂN NGƯỢC CHIỀU .

ĐÒNG
TRONG TUỔI THƠ CỦA AI
CŨNG CÓ MÙI ĐẾ NHỚ
RIÊNG TÔI NHỚ HƯƠNG ĐÒNG
SAO MÀ THƠM NHƯ SỮA

SỚM SỚM NGHE THOANG THOẢNG
TRƯA ĐÃ NGẠT NGÀO DẦN
SAU BAO NĂM VẪN NHỚ
GIỐNG NHƯ LÀ NGƯỜI THÂN

ĐÒNG THƠM NHƯ MÙI ÁO
CÔ GÁI MỚI DẬY THÌ
TRONG MẮT TRONG TRỜI BIẾC
TRONG GIỌNG NÓI CHÂN ĐI

ĐÒNG KẾT DẦN THÀNH HẠT
DƯỚI NẮNG ÓNG BAN MAI
ĐÒNG TRỞ THÀNH NGỌC QUÝ
VÀO MÙA GẶT NAY MAI.


IX.
NGƯỜI ĐI
ĐÁ NHẠT,HOA TRÔI
CỎ CÂY HÉO ÚA TRÊN ĐỒI TÌNH TA
NGÀY XA
XA
THẬT LÀ XA
NGÀY MÀ EM ĐÓ CHƯA QUA BÊN NÀY
BÀI THƠ TUY CŨ EM SAY
BÂY GIỜ EM CHẲNG THẤY HAY
NỮA RỒI
LẶNG…IM…
BÊN CHỖ TÔI NGỒI
BÀI THƠ
HÉO
TRÊN ĐỔI TÌNH…
TA.

TIỄN THU
CÒN CÓ GÌ NÓI NỮA
HỠI NGƯỜI KHÁCH ĐƯỜNG XA
CÓ CÒN GÌ TIẾC NUỐI
GIỮA LÒNG NGƯỜI VÀ TA

VỀ ĐI,VỀ ĐI EM
GIÓ MÙA ĐÔNG ĐÃ THỔI
CON ĐƯỜNG KHUYA CHẬT CHỘI
CHEN LẤN BÓNG MÙA QUA.

MÙA THU VÀ LÒNG TA
TỰA HAI NGƯỜI KHÁCH XA
VỪA GĂP CHƯA CHÀO ĐƯỢC
VỪA GẶP ĐÃ VỘI QUA.

THÔI ĐỪNG HÁT …MÙA THU
NHỮNG LỜI CÒN VƯƠNG VÃI
ĐÔNG ĐẾN CHIẾM THỰC TẠI
LẠNH LẼO PHỦ TRĂM NƠI

ĐỪNG GỌI CHIẾC LÁ BÀNG
RỤNG TRONG BUỔI CHIỀU VÀNG
ĐỪNG GỌI HỒN CỦA GIÓ
CHẮN NẺO LỐI ĐÔNG SANG.

CHÀO ĐÔNG

NGỌN BÚT MÙA ĐÔNG ĐÃ VẼ VỜI
LÊN CÂY CỎ LÊN MỌI NƠI
VẼ BĂNG TUYẾT LÊN LÁ ÚA
VẼ BÚP NON TRONG TÁI TÊ …BUỔI CHIỀU.
HOANG LIÊU CÔ TỊCH
NGỌN BÚT MÙA ĐÔNG ĐÃ TÔ ĐIỂM
ĐỤC NGẦU BẦU TRỜI CAO
GIÓ KÉO VỀ MƯA LẠNH
LÀM LÒNG AI NAO NAO.

MÙA ĐÔNG ĐẾN KHOÁC LÊN MÌNH BỘ ÁO TRẮNG
RÉT RÌ RÀO RÍT VÀO RẠNG PHI LAO
MÙA ĐÔNG ĐẾN SỨC TƯƠI...
CO MÌNH VÀO ĐẤT

LẠNH LÙNG.BBÊN CHỖ TÔI NGỒI NGHE ĐÔNG THỦ THỈ
NGỌT NGÀO TÂM TÌNH GỌI LÀ MÌNH NHỈ
Ừ !BẠN MÙA ĐÔNG SANG
THẤY BẠN ĐẦU TIÊN TRÊN THẦN ĐINH HÙNG VĨ.


XII.

EM NẰM EM NHỚ
TRƯA ĐÓ ĐI CÓ CÁI GÌ NGHIÊNG NGHIÊNG.
KHÔNG BIẾT GIÓ HAY NẮNG
HAY LÀ ANH ĐÃ ĐỔ VỠ THIÊNG LIÊNG.

EM ĐI CU NGÓI GIẬN
CHUỴỆN XƯA TA ĐÂU RỒI ?
CÓ LẼ GIỜ LÀ CỎ
PHONG KÍN CHUYỆN XƯA THÔI

EM ĐI XA VẬY Ư ?
QUÊ NÀY CÒN ANH MÀ
LÚA THƠM AI SẼ GẶT
NHÃN CHẲNG BUỒN ĐƠM HOA.

HUẾ ĐẸP VÀ THƠ MỘNG
EM ĐI Ừ PHẢI THÔI
NHƯNG ĐIỀU NÀY EM NHỚ
CHƠ QUÊN MỘT KHOẢNG TRỜI.








XIII.
NGÀY MAI THÔI TÔI SẼ XA XỨ QUẢNG
CHẮC LÀ TRỜI SẼ MƯA
MẢNH ĐẤT NÀY GIÓ MƯA CÓ THỪA
GIÓ BUỒN HỎI TÔI
ANH ĐI Ư !CHÀNG TRAI ?
ANH NỠ QUÊN CON DIỀU NAN
VỤNG VỀ ANH DÁN
LẢO ĐẢO TRÊN NÊN TRỜI
QUÊN CẢ CƠN MƯA
CHIẾC Ô TÍM
CÔ GÁI ẤY BÓNG LIÊU XIÊU
ĐƯỜNG ĐI SẼ MÃI CHẲNG THẲNG MÃI
CHẲNG THỂ NÍU BƯỚC NGƯỜI ĐI
DÙ SAO TA CŨNG PHẢI...CHIA LI

TÔI KHÔNG QUÊN CHÀO CÁT GIÓ BẢO NINH GIA NINH
ĐÃ THÀNH CỒN TRONG TÂM TRÍ
ÉP XUỐNG MỘT LOÀI HOA RẤT KĨ
MONG MANH NHƯ ÁNG CHIỀU
CÔ ĐƠN.
LÔ CỐT ĐỨNG IM
KHÔNG THÈM CHÀO TÔI NỮA
LẠI LÀM RA MẶT GIẬN
ÔI TÔI BUỒN, BẠN THÂN
QUẢNG BÌNH QUAN SỪNG SỮNG.
ĐỨNG NGỬI SƯƠNG ĐÊM VỀ
TÔI ĐI QUA KIỂNG GÓT
THÔI CHÀO NHÉ
NHẠT MÀU TƯỜNG VÔI
SANH KIA XANH LÁ
CHIẾC XE ĐẠP CÒN XANH
BÀI THƠ TÌNH TRONG TRANG KÍ ỨC CÒN XANH… 
PHỐ HOA HỒNG CÓ BAO GIỜ THẲNG
TÔI ĐI ĐẾN LẠC ĐƯỜNG
ĐI MÃI DẦN RA SÔNG
ĐI MÃI DẦN RA BIỂN
NHẬT LỆ, KIẾN GIANG, LONG ĐẠI, GIANH
KHUYA SỚM MÁI CHÈO
CÓ CÒN VÔ NƯỚC
CÓ CÒN HÁT RU NHỮNG BỜ BÃI VEN BÊN

SÔNG KHOE MÌNH ÁO BIẾC
TUÔN DÀI NHƯ BÀI THƠ
SÔNG LÀ MỘT DÒNG TÓC
CHẢY UỐN QUANH ĐÔI BỜ
ĐƯỜNG ĐI CÓ BAO GIỜ THẲNG ?
PHỐ CƯỜI…HỎI
RỒI NHÌN TÔI QUA MẮT KÍNH XANH NHƯ NHẮN NHỦ
ĐỪNG QUÊN .
SÁNG ẤY BUỔI CHIA LI
TIẾNG NƯỚC XỊT VÀO CỬA KÍNH
IN ỎI CÒI Ô TÔ
TIẾNG CHỔI TRÊN ĐƯỜNG NHỰA
NHƯ OÁN TRÁCH
NHÌN CÔ GÁI TÔI YÊU MÀ KHÔNG DÁM CHÀO
ANH ĐI ĐÂU ?
SAO ANH LẠI XA RỜI XỨ QUẢNG
ĐÔI MẮT ĐỞ NGẦU
NHÌN QUA TÔI XUYÊN SUỐT
CON EM…

QUA SUNSPA BÃI BIỂN XANH
XE LÊN XUỐNG CHẬT CHỘI
TÔI CHẲNG CÒN THẤY NỬA
EM ĐÂU, BÓNG KHUẤT RỒI

ĐƯỜNG ĐI CÓ BAO GIỜ THẲNG
NHƯ MỘT NÉT MỰC XANH
ĐƯỜNG CONG THIẾU NỮ.


XIV.
MỘT LẦN ANH ĐẾN THĂM CHA EM
ĐÓ LÀ NẾP NHÀ NHỎ
GIÓ THỔI LIÊU XIÊU
ĐÓ LÀ VUÔNG SÂN NHỎ
RÊU PHONG MỘT DẤU CHIỀU

VƯỜN TƯỢC TÀN HOANG, LÁ MỤC CÀNH
CÒN BỤI CHUỐI VẪN XANH
HÌNH NHƯ TỪ LÂU THIẾU TAY CHỦ
CẮT TỈA, VUN CÀNH, BÓN VÀ CANH

ANH VỀ THĂM CHA EM
SAO KHÔNG THẤY CHA ĐÂU CẢ
THÌ RA CHA CHỈ CÒN LÀ NGÔI MÃ
CỎ MỌC ĐẦY....




CHÀO XUÂN



GIỌT MƯA CŨ HÔM QUA CÒN RUN RẨY
MÀ HÔM NAY ĐÃ CẤT HÁT CHAN HÒA
NGỌN GIÓ CŨ HÔM QUA CON BUỐT LẠNH
MÀ GIỜ ĐÂY SƯỞI ẤM NHỮNG KHUC CA

TRÊN CÀNH XOAN MƠN MỞN
HOA BUÔNG TÍM NGẨN NGƠ
TRONG BỤI CÂY RẬM RẠP
TIẾNG ẾCH NHÁI HÁT CA

BẦU TRỜI KHÔNG ĐỤC NGẦU
HAY GỢN BẠC CỦA MÂY
BẦU TRỜI LÀ KHOẢNG SÁNG
YÊU THÍCH CỦA NÀNG CÂY

NAY NAY EM CÓ NGHE
MƯA XUÂN GỌI
BÊN NGOÀI TÍ TÁCH
BÊN LÒNG TRINH BẠCH
HÁT
KẺ SI MÊ.

MỘT LÀNG THƯƠNG NHỚ

LÀNG ĐÓ NẰM NGHIÊNG BÊN CON SÔNG
GIỮA TRƯA GÀ GÁY VẲNG BÊN SONG.
RÀO THƯA NẮNG CHIẾU IN BÓNG XUỐNG.
CON THUYỀN ĐẬU BẾN CHAO LONG ĐONG

LÀNG ẤY LÀ NƠI CÂY GẠO GIÀ
CỨ ĐẾN MÙA VỀ LẠI ĐƠM HOA
SẮC NẮNG CHIẾU LÊN RỰC MÀU LỬA
THU HÚT TẦM NHÌN TỪ XA XA

LANG ẤY BUỒN THIU ĐẤT NGỦ RỒI
TRƯA MÙA ĐÔNG VẮNG LÁ TRE RƠI
TIẾNG LÁ RƠI RƠI NGHE MỎNG LẮM
MÀ CỨ CHƠI VƠI GIỮA NỀN TRỜI

LANG ẤY CON NGƯỜI THẬT HIỀN HÒA
TÔI YÊU NỤ CƯỜI LÚC VÀO RA
TÔI VẪN MƠ VỀ NGÔI LÀNG ẤY
NƠI VÙNG QUÊ NGƯỜI CÁCH XA XA.


và cứ thế đi đi mãi.


phải rồi, mình chia tay rồi nhỉ?

E


m mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.,hay em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã không còn là của nhau.
Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.
Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh luôn lúng túng mỗi khi tự hỏi mình: "Vì sao anh lại yêu em ?".
Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ buổi chiều hôm đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra. Ừ nhỉ, chiều hôm ấy.
Anh và em học cùng một trường . Ngày nào anh cũng gặp em, vì chúng ta lại học cùng lớp nữa. Mình bắt đầu yêu nhau như thế em nhỉ, bình thường như bao cặp đôi khác, như bao tình yêu khác. Nhớ buổi hẹn đầu tiên, anh hồi hộp đến nỗi phải run lắm mới dám gọi điện đề nghị em. Buổi tối ấy em nói liến thoắng, em sôi nổi mà không hề ngại ngùng như những cô gái anh gặp trước đây, thẹn thùng một cách giả tạo. Em không thế, em tự nhiên như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi vậy. Anh yêu cái khoảnh khắc ấy biết nhường nào. Anh đã tự cốc đầu mình rằng sao đến giờ mình mới gặp cô bé đáng yêu này được nhỉ. Mà có lẽ cũng tại ông trời, em nhỉ?
Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ? Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa. Em hài hước, về khoản này là giống anh nhất. Còn lại, em khác anh hoàn toàn. Thật thế!
Em trẻ con làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. Em yếu đuối như một cô bé con vậy. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khoả lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?
Nhớ có lần anh muốn mình phải làm cái gì đó thật lãng mạn. Thế là hai đứa gửi xe, đi dạo bộ.
Bất giác anh nhìn lên, ừ nhỉ, có trăng, sáng thật. Rồi nhìn sang em, vẫn còn vui sướng vì cái sự phát hiện ra trăng của mình, như thể trên đời này chỉ mình em thấy trăng thôi. Em là thế, ngộ nghĩnh, có thể vui vì một điều gì đó rất bình thường. Nhiều khi đến kỳ lạ. Cứ thế em cuốn anh theo, một cách tự nhiên, anh nhận ra rằng mình càng yêu em hơn. Nhưng ngu ngốc thay, anh không nhận ra rằng em cũng thế.
Rồi cái nhìn đầu tiên. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...
Anh luôn hỏi:
"Vì sao em luôn ấm mà anh lại lạnh thế?"
Có lẽ vì mình yêu nhau khi mùa đông. Tay em lúc nào cũng lạnh. Anh đều phải ấp trong tay mình nó mới ấm lại được. Mỗi lần như thế ….Tình yêu thật ấm áp!
Em không biết uống cà phê, thế là mỗi lần mình đi uống nước em lại uống nước ngọt,nhìn rất đáng yêu. Cho đến lúc này anh vẫn không nhận ra là em cũng rất yêu anh.
Anh không nhận ra...
Nên anh đã để em ra đi...
Hôm ấy, em bảo anh không đánh mất em, anh chỉ để em ra đi thôi. Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc! Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Anh bắt em phải chờ đợi để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.
Em mệt mỏi!
Cũng đúng thôi, vì anh không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa... Ngày mình chia tay Trời vẫn còn đông... Đông cho trời và đông cho lòng người...
Tình cờ thay, hôm nay, anh lại gặp em ở một quán cà phê mới mở. Anh mới nhớ ra rằng ngày trước em có sở thích khám phá những quán nước mới và thích đi một mình. Anh không hiểu vì một mình thì buồn lắm, em chỉ cười vì chính em cũng không hiểu được cái sở thích kỳ quặc ấy của mình.
Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen dài xoăn, vẫn cái áo cổ màu cam chói chang mà em bảo mùa đông u ám nên phải mặc những màu tươi như thế, nhưng anh hiểu còn một lý do nữa là vì em sợ nỗi buồn, sợ sự cô độc...
Nhưng hôm nay, cô nhóc vẫn mảnh khảnh, bên chiếc bàn nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vương vài giọt mưa. Bất giác anh muốn đến lau cho em, nhưng sựng lại, ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.
Em đang lơ đãng nhìn đi đâu đó, không phát hiện ra anh. Phải suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định sẽ đến chào em, cái cảm giác là những người xa lạ làm anh thấy khó chịu. Vừa dợm bước, anh đã thấy em đứng lên, mỉm cười rất tươi, nụ cười dành cho một ai đó sắp bước vào.
Một chàng trai. Sao lại như thế? Phải rồi, mình chia tay rồi mà! Em tìm hiểu và yêu một người mới cũng là chuyện bình thường thôi. Bình thường thôi!
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, người ấy đưa tay lau những giọt nước trên mặt em, em đưa đôi tay nhỏ bé chỉnh cổ áo cho người ấy, những cử chỉ trìu mến dành cho một người khác. Không phải anh!
Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!
Rồi hai người đứng dậy, hình như phải đi đâu đó. Bất giác, anh muốn chạy đến và níu tay em lại, bất giác anh thấy mình bất lực, ngu ngốc như cái thằng mà mấy tháng trước đã để em ra đi...
Và bất giác, em quay về phía anh, chính xác là nhìn vào mắt anh, em thoáng cười, nụ cười nhẹ đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh hiểu và nhận ra nụ cười đó.
Em đi rồi, ngồi một mình trong quán, lại bất giác, anh tự hỏi:
"Không biết em đã uống cà phê được chưa?"
Và bất giác anh lấy điện thoại, vào danh bạ, tìm đến tên em. Nhưng đâu mất rồi nhỉ? Phải rồi, mình đã chia tay!
Đúng rồi,mình đã chia tay…..!!!
Giờ này thì mọi thứ đã quá muộn rồi,có lẽ mãi mãi chúng ta chỉ là bạn mà thôi…!

Đàn ông-nếu đã 20, nếu chưa 25




Nếu bạn là đàn ông, nếu bạn đã hai mươi, nhưng bạn chưa hai lăm tuổi, bạn buộc phải tìm được một thứ gì đó ngoài tình yêu, giúp đôi chân bạn đứng vững vàng trong cuộc đời này. Bạn phải bắt đầu nghĩ cách để kiếm ĐỦ và sống ĐƯỢC.
Tôi chưa từng bao giờ nghĩ bằng cấp là thứ quan trọng, thiên tài với danh nhân đâu phải từ lò luyện và trường lớp mà ra.Nhưng nếu bạn không học tới nơi tới chốn, thì dù có đi làm cửu vạn, ngay cả bao cát cũng sợ rằng chẳng biết cách mà vác.
Bạn buộc phải làm cho những suy nghĩ văn vẻ và cảm xúc màu mè thị dân của mình dần trở thành lối tư duy sáng sủa, rõ ràng và những ngôn từ giản tiện ngắn gọn. Bởi những thứ màu mè và bồng bột sẽ không thể tồn tại lâu. Bạn phải biết rằng, những sự thích thú khi khi đọc văn hay, nghe lời bay bướm mang lại sẽ chẳng mấy giá trị, trong khi thứ quan trọng nhất lại nằm ở trí tuệ, tinh thần, tâm hồn, nội dung, tư duy của bạn.
Là đàn ông, làm ơn đừng đọc văn của những nhà văn nữ cùng thời với bạn.
Là đàn ông, làm ơn đừng trách người khác, đừng nhỏ nhặt, làm ra vẻ đáng thương.
Làm ơn đừng nghĩ đến cái gì là viết về cái đó.
Và chớ tiếc rẻ đôi chút cảm động bé nhỏ, đôi chút thương xót nhỏ nhoi.
Bạn phải tin vào cái đẹp, tin vào hơi ấm, vào lòng tin con người, sự tự trọng của mỗi người, bạn hãy giữ gìn những phẩm chất xưa cũ này. Tôi không muốn bạn bốc đồng, vô vị, mù mờ, chà đạp chính mình và làm thương tổn người khác. Bạn không nên nhào nặn đời bạn thành một đống hỗn độn tổng hợp đủ thứ.
Khi bạn thay đổi con người bạn, hãy cố nâng niu những giá trị bản thân, cho dù bạn biết rõ, không phải ai cũng ưa những gì bạn đang có.
Làm ơn đừng chấp nhận thỏa hiệp với những con người đang ngụy trang là họ thức thời, cấp tiến. Họ chỉ là những kẻ vô công rồi nghề đang tìm cách biện minh cho sự thua kém của bản thân họ. Sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông nằm ở tận trong trái tim bạn, bạn có sức mạnh và vẻ đẹp từ trong tim, từ niềm tin mà dù thời gian và tuổi trẻ có trôi qua cũng không khuất phục được.
Bạn không có quyền ngồi trong cái tháp ngà của trường học, rồi bảo tôi yêu thế giới này tươi đẹp. Bạn phải nhìn thấy cái đen tối của thế giới, sự bẩn thỉu của cuộc đời, sự xấu xa của con người, sau đó mới nói rằng tôi vẫn yêu thế giới này, tôi vẫn yêu cuộc sống và tôi sống.
Tuổi trẻ ngắn ngủi thế, nhưng đừng sợ tuổi già.
Đôi khi, bạn có thể dừng lại nghỉ ngơi, nhưng đừng quỳ xuống.
Khi đi một con đường, bạn chớ ngoái đầu nhìn lại, hoặc tự hỏi, mình đang làm cái gì?
Khi đau và nhục, đàn ông có thể khóc và gào. Khóc đi, rồi rửa mặt, vỗ má mình, rồi áp má mình để trên gương mặt bạn có một nụ cười. Chứ bạn đừng dụi mắt hay lấy tay lau nước mắt. Bởi có thể sớm mai bạn sẽ mang một đôi mắt trũng và sưng vì khóc. Chớ để sớm mai ai cũng nhận ra bạn từng khóc.
Đàn ông hãy xác định cho mình một mục tiêu xa hơn và một lộ trình dài hơn. Hãy nhớ thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trời xanh, và lúc nhìn lên trời xanh hãy nhớ cúi xuống nhìn đất dưới chân mình.
Vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ người nào hỏi bạn, bạn yêu mấy lần, đáp án của bạn phải luôn là Hai.
Một lần, cô ấy yêu tôi nhưng tôi không cảm xúc, một lần là tôi yêu cô ấy nhưng không được đáp lại. Hãy luôn nhớ rằng, tình yêu đẹp vẫn luôn đang đợi bạn ở lần yêu sau. Nên đừng luyến tiếc, đừng để một người đàn bà nào có cơ hội làm bạn bị tổn thương tới lần thứ hai.
Làm đàn ông, đừng giao du với văn nghệ sĩ hay bọn văn sĩ trẻ, cũng như đừng làm bạn với những kẻ bất đắc chí, thiếu tâm huyết với đời, cũng tuyệt đối không được bạn bè với những người đàn ông không có nghề nghiệp chính thức, kiêm quá nhiều nghề.
Cũng đừng yêu người phụ nữ nào hy sinh vì bạn. Khi có một cô nàng tự chà đạp bản thân nàng, tự hy sinh, tự chịu thiệt vì bạn, bạn chớ nên vì thế mà cảm động hoặc yêu kẻ lụy tình ấy. Bởi một người đàn ông nghiện hút trộm cắp đầy mình thân với bạn, có thể kẻ nghiện hút trộm cắp tiếp theo sẽ là chính bản thân bạn. Tình yêu cũng tương tự như vậy, khi một người phụ nữ vì yêu mà cầm dao cứa tay mình đau, có thể kẻ tiếp theo bị nàng cứa chính là bạn.
Không bao giờ đặt niềm tin vào một gã đàn ông chỉ định giao du với mình bạn chứ không cho bạn biết hắn đang chơi bời với những bạn bè nào khác.
Khi một cô nàng định gọi bạn là “anh yêu, baby, chồng yêu ơi”, bạn hãy bắt buộc cô nàng gọi bạn bằng tên bạn, bởi bạn là một người đàn ông, bạn không phải thú cưng của ai.
Khi một người đàn ông hoặc một người đàn bà tự nhiên không tới tìm bạn nữa, bạn hãy dứt khoát đừng gọi tới làm phiền họ.
Đừng tin những kẻ dùng tiểu xảo trong tình yêu. Và đừng ác miệng sau khi chia tay người tình. Nghe lời khuyên của người khác, nhưng đừng hối hận, bởi hối hận chưa từng mang lại cho đàn ông bất cứ thứ gì hay ho.
Đàn ông thì không xé ảnh, đốt thư, xé nhật ký, làm những việc mà chỉ diễn viên ba xu trên phim truyền hình mới làm. Bởi bạn tin vào tình yêu. Tin rằng trên đời vẫn còn những người đàn ông tốt và những người phụ nữ tốt đẹp, có thể họ cũng chưa kết hôn, họ cũng vẫn đang vượt trùng trùng biển người trong đời để tìm đến bạn. Nên đừng nói những câu đại loại như: “Thời này làm gì có đàn bà tử tế” hoặc “Làm gì có đàn ông tốt!”. Những câu như thế thường làm người ta hiểu rằng, bạn đã no xôi chán chè, hời hợt với vô số người, vơ đũa cả nắm và không hề sống nghiêm túc, chưa trưởng thành.
Hãy yêu tiền, yêu vật chất, dùng tiền để sống cho ra sống. Nhưng vẫn hiểu rằng những giá trị tinh thần cũng quan trọng biết bao. Và con người bạn, một người đàn ông đầy sức sống, háo hức sống vẫn luôn có giá trị và đẹp đẽ hơn những đồng hồ hàng hiệu, thời trang, phụ kiện sành điệu bạn đang mang. Nếu đã hơn hai mươi tuổi nhưng mỗi phút bạn sống, bạn vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ, thì những tiền bạc bạn có, đồ hiệu bạn mặc chỉ làm cho sự vô liêm sỉ của bạn nổi bật hơn mà thôi. Nên đồ hiệu không làm bạn có giá hơn. Bản thân người đàn ông không có giá trị bản thân, thì dù có bọc vàng, được bố mẹ nâng đỡ sự nghiệp chức này tước kia, cũng vẫn chỉ là một kẻ ăn bám bọc vàng. Một con lừa dù có đóng yên cương vàng khối cũng không thể trở thành tuấn mã.
Bạn còn trẻ, có thể chưa đủ tuổi để bắt đầu một sự nghiệp riêng, một tương lai huy hoàng. Nhưng bạn đã đủ tuổi thành niên, nên ít nhất, cũng không thể làm một cái gánh nặng đeo trên lưng bố mẹ, để bố mẹ mất hai mươi năm nuôi dạy, cái gánh nặng đã sống ký sinh trên lưng chỉ nặng thêm và nhiều đòi hỏi hơn.
Bạn đừng tưởng bạn trẻ, bạn làm một kiểu tóc có màu khác người, mặc một bộ quần áo dở nam dở nữ Unisex, rồi phun lên người một thứ mùi nước hoa, thì người khác sẽ tôn trọng bạn. Cái ngước nhìn của người khác không mang ý trầm trồ ngưỡng mộ, mà là cái nhìn khi đi ngang qua sở thú. Rất nhiều đàn ông khác chỉ bởi họ được giáo dục tốt nên họ sẽ không bày tỏ thái độ gì với bạn đâu, họ sẽ tôn trọng sự “cá tính” của bạn, nhưng không có nghĩa rằng, họ không nhận ra sự xấu xí của người đàn ông trước mặt.
Xin bạn đừng coi rẻ những người lao động nghèo. Đừng xấu hổ vì phải làm việc nặng nhọc. Đất không bẩn, mồ hôi không hôi hám. Xin hãy tôn trọng những người có thể không giàu bằng bạn, nhưng họ đang nuôi cả gia đình bằng đôi tay lương thiện và cần cù của họ. Bạn tôn trọng họ, bạn mới biết giá trị của bạn nằm ở đâu.
Làm đàn ông, hãy tha thứ, nhưng đừng quên. Và hãy khoan dung với cả thế giới cũng như với chính bản thân bạn. Để luôn tự nhủ rằng, ta là đàn ông, ta xứng đáng để có được những thứ tốt đẹp hơn.

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011